Đệ tứ chương: Kinh thiên ma thuật ( hạ )
“Thuộc hạ không dám.” Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Minh một cái, đứng lên đỡ Phượng Minh, không chịu nhận lễ, chỉ trầm giọng nói, “Thuộc hạ quả thật biết cách tìm Văn Lan, muốn nói cho thiếu chủ cũng không khó gì. Chỉ mong thiếu chủ trả lời một chuyện.”
Lại phải trả lời nữa sao?
Gương mặt Phượng Minh nhè nhẹ co giật.
Cái kiếp học trò đáng thương cứ phải trả lời hết câu nọ đến câu kia, sau khi thoát khỏi Liệt Trung Lưu vẫn chưa chấm dứt sao?
“Ngươi hỏi đi…” Ngữ khí vô lực.
Mong là không phải những chuyện trọng yếu đại loại như đại cục thiên hạ hay nguy cơ chính trị…
“Thám tử được phái đi dò la tin tức của Đồng Quốc đã trở lại. Vương tử Đồng Quốc vẫn đang huênh hoang là sẽ lấy mạng thiếu chủ để báo thù cho Đồng Quốc đại vương, hơn nữa đã tập hợp lực lượng đợi sẵn ở biên giới. Chuyện đã đến nước này, thiếu chủ rốt cuộc quyết định như thế nào? Lệnh cho đại thuyền tiến thẳng vào Đồng Quốc, cùng Đồng Quốc vương tử mặt đối mặt đọ sức một phen, hay là tránh mặt Đồng Quốc, cụp đuôi chạy trốn?”
“A…” Phượng Minh há hốc mồm, quay trái quay phải nhìn đám thị vệ thị nữ.
Lạc Vân thật sự chưa cần dùng tới ngữ điệu cay nghiệt – ngay chủ đề hắn hỏi đã là một điều cấm kỵ.
Ác thật…